Giận tình đời
ta bỗng thích làm thơ
Nhân tính đấy
nhưng lời đau đớn quá
Bởi nghiệp chướng
oán ân vay phải trả
Dù phật lòng gác trọ chỗ nàng thơ
Ta chỉ mong
khi mỗi độ xuân về
Lời cầu an
trong khói sương khuất tất
Để những ai
trướng vong hồn người mất
Cứu rỗi mình tìm lại chút lương chi.